– Bác sĩ: Vấn đề của anh là gì?
– Chồng: Mệt mỏi vì công việc và áp lực hàng ngày.
– Bác sĩ: Công việc của anh là gì?
– Chồng: Làm kế toán trong một ngân hàng.
– Bác sĩ: Vậy công việc của vợ anh là gì?
– Chồng: Không làm việc, chỉ là một bà nội trợ.
– Bác sĩ: Ai là người đánh thức anh và con cái dậy và chuẩn bị bữa sáng cho anh và bọn trẻ vào buổi sáng?
– Chồng: Vợ tôi vì cô ấy không đi làm.
– Bác sĩ: Vợ anh thức dậy lúc mấy giờ và anh thức dậy lúc mấy giờ vào buổi sáng?
– Chồng: Vợ tôi dậy lúc 5 giờ sáng và tôi dậy lúc 7 giờ vì cô ấy đang chuẩn bị cho bọn trẻ đến trường và làm bữa sáng cho chúng tôi.
– Bác sĩ: Ai đưa con cái anh đến trường?
– Chồng: Vợ tôi, cô ấy không làm việc.
– Bác sĩ: Vợ anh làm gì sau khi đưa con đến trường? Và anh làm gì?
– Chồng: Cô ấy về nhà và chuẩn bị bữa trưa, giặt đồ và dọn dẹp nhà cửa và chờ đợi bọn trẻ về, cô ấy không có công việc và không làm việc gì cả. Còn tôi đi làm đến 3 giờ chiều.
– Bác sĩ: Buổi tối khi anh về nhà, anh làm gì? Và vợ anh làm gì?
– Chồng: Nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả. Còn vợ tôi: ôn lại bài với bọn trẻ và sau đó gọi tôi dậy để uống trà cùng nhau.
– Bác sĩ: Sau đó anh làm gì và vợ anh làm gì vào buổi tối?
– Chồng: Tôi đọc báo, xem TV và tin tức thế giới. Còn vợ tôi chuẩn bị bữa tối cho tôi và bọn trẻ, sau đó rửa bát đĩa và dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị cho bọn trẻ đi ngủ.
– Bác sĩ: Hiện tại, ai cần đến bác sĩ tâm lý, anh hay cô ấy?
Và ai cần giảm bớt áp lực công việc, anh hay cô ấy?
Liệu việc vợ anh làm hàng ngày từ sáng sớm đến tối khuya có gọi là ‘không làm việc’ không? Và như thế gọi là không có công việc gì sao?
Nhưng người phàn nàn về áp lực công việc lại là anh?!
Sưu tầm theo Trang Nguyen