Cuộc gặp định mệnh – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc có hậu

Lần đâu viết truyện, đăng nhóm giao lưu cùng mọi người ạ.

Truyện ngắn

CUỘC GẶP ĐỊNH MỆNH

Anh quen chị trong một lần thật tình cờ.

Anh lên cầu Thẫm để bắt xe đi Sài Gòn, vì công việc buôn bán nên anh đi đi về về giữa Sài Gòn và Thái Bình nhiều lần, nên với anh chuyện đi lại nó dễ dàng, không cần phải lên kế hoạch gì nhiều, thích thì đi thôi, nhưng hôm đó thì anh mới nhớ ra là ngày 13 âm lịch không có chiếc xe nào chạy dù đã gần qua ngày 14. Anh đành quay trở về để hôm sau đi xe của Đàm trong An Lạc chạy chiều hôm sau.

Anh từ Sài Gòn về để gặp mặt một cô gái mà gia đình đã mai mối cho anh, nhưng gần ba tuần lễ hai người gặp gỡ, anh không thấy có điểm chung nào lý tưởng để có thể sống chung, nên anh quyết định vào lại Sài Gòn, nơi anh đang lập nghiệp.

Cuộc đời sóng gió nay đây mai đó khiến anh già hơn tuổi. Ngoài 30, chưa một mảnh tình vắt vai, khi nhìn thoáng qua, ai cũng sẽ nghĩ anh phải có vài đứa con, hoặc chí ít là đã có một người vợ bên mình, nhưng dù gia đình có hối thúc thế nào anh vẫn cứ dửng dưng chuyện ấy, bỏ ngoài tai tất cả mọi lời nói từ khuyên bảo, khiêu khích cho đến nặng lời.

4 giờ chiều hôm sau anh ra đón xe Đàm, và được sắp xếp ngồi chiếc ghế đôi gần cuối xe. Một mình anh thì đồ đạc rất ít chỉ một cái balo nhỏ để lên nóc xe, anh xoải chân, vắt tay che mắt lại lim dim ngủ, bởi buổi trưa hôm đó lai rai với mấy thằng bạn vài cốc rượu để chia tay nên hơi mệt.

Xe chạy lòng vòng đón khách, anh vẫn ngủ ngon lành. Đến lúc xe phanh mạnh một cái anh mới tỉnh dậy, ngó ra ngoài cửa thì thấy xe đang đứng trước trường trung học cơ sở Trung An, anh lại mệt mỏi nằm xuống.

Một đoàn khoảng gần chục người đồ đạc lỉnh kỉnh lên xe.

– Chỗ này có ai ngồi chưa anh ?

Câu hỏi nhẹ nhàng làm anh tỉnh giấc, nhìn thấy một cô gái còn khá trẻ, anh khẽ lắc đầu rồi xích vào trong để nhường chỗ cho cô ấy.

Ngồi nói chuyện với nhau, anh mới biết cô cũng ở Sài Gòn về quê chịu tang bà nội, rồi lân la chuyện bà con người này với người kia, thì ra nhà anh và nhà cô cũng kể ra là có quen biết, gần hai lăm nhưng cô cũng chưa yêu ai, mặc dù nhiều người ngó ngàng nhưng cô chưa thấy phù hợp, sống ở Sài Gòn từ nhỏ nên suy nghĩ của cô cũng có phần thoáng hơn, không gò bó, câu nệ lắm chuyện lập gia đình. Rồi cứ thế những câu chuyện về mọi chủ đề làm anh và cô cảm thấy quãng đường từ Thái Bình đi Sài Gòn nó gần hơn mọi lần.

Xe cập bến Sóng Thần đêm khuya, anh chủ động đưa cô về nhà bằng taxi, rồi hai người cho nhau số điện thoại để liên lạc. Và cứ thế, cuộc gọi, nhắn tin và gặp mặt đi chơi ngày một nhiều hơn.

Tết con Gà năm ấy, hai người hẹn hò tổ chức đám cưới ở quê nhà.

Trớ trêu thay, gia đình cô ấy phản ứng dữ dội vì không “môn đăng, hậu đối” nhà cô giàu có tiếng ở cái đất Trung An trong Sài Gòn, còn anh thì gia đình thuộc dạng cũng tầm thường trong vùng, cách nhau dăm cây số thôi, mà giờ vẫn còn tha phương cầu thực chưa ổn định.

Nhưng bằng sự quyết tâm chứng tỏ sự chân tình, anh và cô vẫn đến được với nhau bằng một đám cưới của tháng Giêng năm ấy trong sự chúc mừng của mọi người.

Rồi anh và cô thuê một căn nhà mặt tiền để buôn bán trong Sài Gòn, vẫn biết mình “sinh ra từ gốc rạ” nên hai vợ chồng anh luôn cố gắng dành dụm, chăm chỉ từng ngày, đặc biệt là anh.

Anh luôn trân trọng cô, từ một tiểu thư con nhà giàu có mà theo anh, phải bươn trải với đời, còn cô luôn thể hiện với anh là người vợ hiền đúng “chất quê” từ ăn mặc đến lối sống. Họ ngập tràn trong hạnh phúc với ba đứa con liên tiếp chào đời, và kinh tế ngày càng phát triển, anh chị đã có một công ty riêng, nhà cửa đàng hoàng.

Cuộc sống cứ dần trôi đi trong sự cuốn hút của công việc. Anh đi công tác thường xuyên hơn, nhiều công trình anh thầu yêu cầu phải có mặt anh ở đó, vì thế anh cứ đi liên tục, những buổi tối xa vợ con lại cứ dầy thêm.

Trong một lần đi ký hợp đồng, anh quen Hà Vân – một cô thư ký dễ thương, sinh viên mới ra trường, cao đẹp như người mẫu. Hà Vân chỉ hơn nửa số tuổi của anh, nhưng đời là thế “có tiền mua tiên cũng được” nói gì đến mấy cô gái non sự đời này.

Chuyện gì đến cũng đến, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ, khi đang chuẩn bị mọi sự trong say mê thì Hà Vân hỏi: “vợ anh có đẹp bằng em không ?”

Anh chợt giật mình, đứng trước một cô gái đôi mươi thế này thì vợ anh sao có điểm gì để so bì được về hình thể đang bốc lửa thế kia. Anh nhận ra vợ anh đã xồ xề vì sinh cho anh ba đứa liên tiếp, mắt đã có nhiều nếp nhăn vì thức đêm chăm con, quần áo cũng không sắm sửa nhiều, bụng đã nhiều ngấn mỡ vì sinh mổ hai lần, anh nhớ ra lâu rồi anh không ăn cơm tối với vợ, với con…Anh vội rụt lại mọi ý nghĩ mà lúc trước khi đi đến với Hà Vân, anh vội xin phép đi ngay vì có việc quan trọng, bỏ lại sự hờn dỗi, trách móc của Hà Vân.

Trên đường về nhà, anh nhớ trước kia anh hẹn hò với chị, anh đã nói : “Sau này anh giàu có, anh sẽ cho em trở thành người sướng như bà hoàng, khiến mọi người phả ganh tỵ”. Lúc đó, chị chỉ cười nhẹ :”Em không cần thành bà hoàng, không cần ai ganh tỵ, em chỉ cần anh quan tâm đến em thôi”. Vậy mà bây giờ khi đã thành đạt, anh lại luôn để chị cô đơn, suốt ngày bận rộn với con cái không có thời gian để đi làm đẹp.

Về nhà đã gần nửa đêm, anh khẽ mở cửa phòng, các con đã ngủ, vợ anh vẫn còn thức, anh lại ôm vợ. Chị hỏi anh :”Em có cần đi thẩm mỹ không anh?”. Câu nói như nhói lòng, anh nghĩ vợ anh đã vì anh từ bỏ mọi sự sung sướng của một gia đình khá giả để theo anh, đã cùng anh vượt qua bao khó khăn để có được ngày hôm nay mà không một lần than vãn, vậy mà anh đã…càng nghĩ anh càng cảm thấy có lỗi vô cùng.

Anh đã mua cho chị một căn nhà rộng lớn mà ở đó lại lạnh lẽo, đã cố gắng để cho vợ được cuộc sống đủ đầy nhưng tiếng cười và sự vô tư hồn nhiên ngày càng ít đi trên khuân mặt chị.

Anh khẽ ghé vào tai vợ và nói nhỏ :”Em không cần thẩm mỹ đâu, vì với anh em là người đẹp nhất”.

Sáng hôm sau, anh gác lại mọi công việc rồi cả gia đình anh sum vầy bữa cơm sáng đầy đủ, tiếng cười của 3 đứa con khi thấy anh ở nhà, ánh mắt của vợ tràn đầy hạnh phúc.

Anh nhận ra rằng, vợ anh cũng rất đẹp khi cô ấy cười, và anh thấy hạnh phúc vì điều đó…mặc dù vết chân chim trên mắt cô đã hằn rõ.

Trần Thiên Đức

Tin Liên Quan