Dại – Một con người có Tâm và trong đó chan chứa TÌNH NGƯỜI

DẠI

Lúc con gái mình 1 tuổi có lần bị tiêu chảy cấp phải vào khoa Nhi điều trị. Hôm sau có cặp vợ chồng trẻ hơn cũng đưa con vào cấp cứu. Người bố trẻ lại gần mình ngập ngừng hỏi, mặt căng thẳng lắm:

– Chị ơi, em không đủ tiền nộp viện phí cho cháu ngay. Chị cho em vay nộp kẻo viện yêu cầu. Mai em trả chị ngay ạ.

Lúc đó mình cũng nghèo lắm, chồng không có việc làm mấy năm liền, vợ thì lương tập sự không đủ sống. Nhưng vì lo con ốm nên có đồng nào dốc vét hết mang vào viện chăm con. Nên lúc đó vẫn dư tiền. Nhìn cô bé con cậu kia đang ốm nên vẫn đưa cho cậu ấy vay gần hết chỗ tiền còn lại trong túi. Cứu bệnh như cứu hoả mà. Cậu ấy mừng rỡ chạy đi nộp viện phí. Mình cũng mừng vì làm được việc phúc đức như mẹ vẫn dạy các con.

Nhưng rồi gần 1 tuần trôi qua, con mình sắp ra viện mà vợ chồng kia mãi không thấy trả tiền. Mình cũng hơi lo, hơi hối hận. Thật lòng. Mẹ chồng biết nên có lần cũng lẩm bẩm bảo:

– Đã nghèo còn không biết chắt chiu. Mai nó ra viện mất thì đòi ai

Mình cũng run vì không còn tiền sống tiếp. Nhưng vẫn giả vờ tự tin bảo:

– Chắc họ chưa vay được ai mẹ ạ. Nhìn trẻ quá chắc chưa có việc làm nên bí thôi. Mà giả sử họ không trả thì coi như con làm phúc cũng được.

Nhưng sáng hôm sau, khi con mình xuất viện thì 2 vợ chồng cậu ấy mang tiền sang giường mẹ con mình trả và cảm ơn rất đầu cuối. Mình mừng lắm vì có tiền tiêu và đã không tin lầm người.

Sau này ở trường, có mấy em dạy hợp đồng nghèo lắm, mình hay chủ động gọi cho vay tiền. Người 3 triệu, người 5 triệu, người 10 triệu. Thực lòng không phải vì sĩ, mà vì chính mình từng khốn khó đi vay giật nên rất hiểu nỗi khổ của kẻ ít tiền. Trong số mấy em đó, có 2 em đột ngột bỏ việc lặn mất tăm. Vì làm hợp đồng lương quá thấp mà không ràng buộc nhiều nên họ dễ bỏ đi nơi khác lắm. 1 số người xì xèo chê mình “ dại quá, thả gà ra mà đuổi, ngửa lưng cho trời xem. Tự dưng thì mất toi hàng chục triệu đồng”.

Có người tốt thì giục tìm địa chỉ mới mà đòi tiền về nuôi con. Có kẻ ác ý thì bảo “ thích chơi trội, đáng đời”. Không hiểu sao lòng mình bình thản lạ. Vì vẫn tin rằng họ quá bần cùng chứ không bao giờ nỡ lừa hay quỵt tiền mình. Mình luôn nói rằng nó khó khăn quá, chứ sau này có tiền nhất định sẽ trả lại thôi.

Và quả thật, tất cả những cô cậu ấy đều gửi tiền trả mình một thời gian sau đó. Cuộc đời vẫn đẹp biết bao nhiêu !

Mới đây mình đưa mẹ chồng vào viện cũng có 1 bác gái đến vay 30 nghìn mua phở cho chồng. Chồng bác phải đặt steen vì bệnh tim mất mấy chục triệu đồng. Người nhà về quê vay tiền chưa lên kịp, mà đến bữa sợ chồng bị đói. Mình nghẹn giọng đưa bác tờ 50 nghìn, bảo “ bác mua cái gì ăn tạm đi đã rồi mua phở cho bác trai sau. Phải giữ sức khoẻ mình trước đã bác nhé. Khoẻ mới đủ sức chăm người ốm. Cháu biếu bác chút xíu này để 2 bác ăn cho đúng bữa, bác đừng ngại ” !

Hôm sau, bác ấy mang dúi tận tay trả mình đủ 50 nghìn và cảm ơn mãi, nhất định không nhận tiền biếu. Nhìn thương lắm mà không sao được. Mình tiếc mình cũng nghèo, cũng chỉ là 1 nhà giáo với thu nhập chưa đủ để giúp mọi cảnh đời mình gặp. Lực bất tòng tâm. Nhưng đúng là đôi khi làm người dại 1 chút lòng cũng ấm áp và tin yêu ở cuộc đời nhiều lắm ! ( Chuyện thật chỉ muốn viết cho nhẹ lòng, hoa nhà trồng, mong mọi người ưu ái đón nhận )

Tác giả: Mỹ Hạnh

Tin Liên Quan