Người mang ánh dương – Chương 3

Tác giả : Hạ Long

Cô Lành nghe tôi hỏi với vẻ sửng sốt thế thì cười nói:

– Cậu ấy ở riêng, ít khi về lắm, hôm nay bạn gáι cậu ấy về ăn cơm cùng!
– Sao chưa vợ con mà ở riêng hả bác?
– Cậu ấy thích ʇ⚡︎ự lập với không hợp với bà chủ nên cậu ấy ở một mình lâu lắm rồi!
– Vậy ạ!
– Con khéo tay làm mấy món này đi! Ông bà cũng thích nữa!
– Dạ, để con làm ạ!

Buổi tối tầm 6h tôi thấy có xe ô tô đi vào nhà, bước ra là hai người một nam một nữ, tôi ở trong bếp nên cũng không nhìn rõ là ai cả, nhưng tôi đoán là cậu hai nhà này và người yêu. Tôi ở trong chăm chú làm đồ cùng cô Lành thì bác Thanh kêu tôi:

– Nhiên! Xong chưa cháu?
– Dạ, xong rồi thưa bác, để cháu dọn ra ạ!

Lúc tôi dọn đồ ăn ra bàn thì tôi bất ngờ đó là Bảo bạn của anh Nhật và nhìn cô gáι bên cạnh là chị ta, cái chị chúng tôi đã đâm xe vaò hôm đó, tôi ấn tượng vì chị ta quá đanh đá. Liếc nhìn anh ta cũng có vẻ hơi bất ngờ nhưng rất nhanh sau đó lại quay về dáng vẻ lạnh lùng. Tôi gật đầu chào hai người rồi tiếp tục quay vaò dọn đồ ra, may quá chị ta không nhận ra tôi. Tôi dọn đồ ăn xong thì ở trong bếp với cô Lành chờ cả nhà ăn xong thì dọn dẹp sau.

Lúc này bên ngoài cả nhà bà Thanh dùng bữa nói cười rôm rả. Ai cũng lên tiếng noí đủ thứ chuyện nhưng hình như chỉ có Bảo là rất kiệm lời, hầu như ai hỏi thì mới trả lời. Bà Thanh đợi ăn gần xong thì lên tiếng với cả nhà:

– Hôm nay có đông đủ cả nhà, mẹ cũng muốn thông báo luôn, sang tuần là Bảo và Quỳnh sẽ đính hôn.

Bảo lúc này không thể im lặng được nữa nên nói:

– Chuyện này sao mẹ không nói trước với con ạ? Con và Quỳnh đã có gì mà đính hôn, có phải mẹ muốn ép con không?
– Bảo! Con Quỳnh nó chờ con hết cả thanh xuân rồi, con phải nhận ra tình cảm của nó chứ, con muốn con bé phải đợi con đến khi nào nữa?
– Con đã nói rõ rồi! Con chỉ coi em ấy như em gáι thôi!

Quỳnh nghe Bảo cự tuyệt mình như thế thì sụt sịt ôm tay mẹ anh nói:

– Bác đừng ép anh ấy ạ! Là con ʇ⚡︎ự nguyện, con không muốn ép anh ấy đâu! Bác cứ để anh ấy lựa chọn hạnh phúc của mình! Hôm nay cứ coi như là bữa cơm gia đình, con không có duyên làm con dâu thì để con làm con gáι hai bác ạ!
– Quỳnh! Cứ để bác làm chủ cho con!
– Bác! Cứ để anh ấy bình tĩnh lại đã ạ!

Quỳnh ôm tay mẹ Bảo rồi dùng ánh mắt ngấn nước như van xin mẹ anh không được ép anh vào đường khó thì bà Thanh lại càng cảm thấy có lỗi với cô con dâu tương lai này nên càng nung nấu ý định ghép bằng được cho con trai mình. Bà cầm tay cô ta vỗ vỗ rồi nói với Bảo:

– Mẹ cho con thời gian suy nghĩ, mà mẹ nói trước là mẹ chỉ có nhận con Quỳnh làm con dâu thôi đó!
– Mẹ…

Bảo chưa kịp nói hết câu thì tiếng ông Trịnh vang lên, ông từ nãy tới giờ ngồi im là nể mặt vợ mình, chẳng nhẽ ông lại mắng bà thì không đành, nhưng chuyện này là do bà ʇ⚡︎ự biên ʇ⚡︎ự diễn, có gì cũng phải nói qua với ba con ông một tiếng chứ! Cứ tưởng là hai đứa như bình thường về ăn com thôi chứ ai ngờ là chuyện lớn như này, ông nhìn bà Thanh rồi nghiêm giọng:

– Chuyện này để nói sau đi bà, hôm nay bữa cơm đang vui, mà lần sau bà muốn làm gì cũng phải cho con nó biết trước, nó cũng lớn rồi!
– Ba nói đúng đó mẹ! ( tiếng con trai lớn cũng xen vào)

Bà Thanh nghe hai bố con nói thế mà nhìn mặt chồng cũng nghiêm túc nên bà bớt bớt lại, mấy câu định nói đành nín nhịn rồi cười xòa với cả nhà:

– Được rồi! Thôi ăn đi không nguội!

Quỳnh thấy hình như ba và anh trai với em gáι Bảo không thích mình lắm thì phải nhưng vẫn còn có mẹ chồng tương lai bênh vực thì phần thắng cũng nhanh nghiêng về phía mình thôi!

Bữa cơm cuối cùng cũng xong, tôi nhanh chóng dọn dẹp để chuẩn bị đi về thì có tiếng nói đằng sau làm tôi giật mình, tôi quay lại là anh ta, rõ là vừa nãy đưa vợ sắp cưới về mà giờ này đã ở đây rồi, thấy tôi cứ ngây ra anh ta lại nhắc lại câu hỏi:

– Còn không lấy giúp tôi ?
– À… vâng, anh đợi tôi một chút!

Tôi cắm cúi pha cốc nước chanh cho anh ta rồi lại quay lại tiếp tục công việc, tôi tưởng uống xong anh ta đi lên phòng ngay thì anh ta lại nói:

– Cô lên dọn phòng cho tôi!
– Nhưng tôi phải đi về!
– Cô làm giúp việc kiểu gì mà chủ nói lại cãi lại như thế hả?
– Tôi chỉ làm tới 6h, hôm nay nhà có việc tôi ở lại giúp thôi, mà tôi nghe cô Lành nói anh có ngủ ở nhà đâu mà phải dọn.
– Tôi ngủ hay không phải báo cáo cô à? Cho cô năm phút lên dọn phòng cuả tôi! Nếu không thì từ mai không cần phải đi làm!
– …

Đúng là cái đồ hách ᴅịcҺ, cũng là công ʇ⚡︎ử nhà giàu nhưng anh Nhật không có thế đâu, vậy mà cái đồ khó ưa này có thể làm bạn của anh ấy được, kể cũng lạ. Thế này phải xem xét xem mình có nên gíup anh Nhật với con Thảo không, chơi với bạn xấu thì tránh sao được bị lây lan. Tôi vì công việc kiếm cơm của mình nên cũng phải lủi thủi lên phòng dọn cho anh ta, người gì đâu không có lấy một chút thiện cảm gì cả. Tôi dọn dẹp mà cứ có người ngồi đó nhìn thì thấy không được ʇ⚡︎ự nhiên nên noí:

– Anh cứ ra ngoài đợi lát xong tôi gọi được không?
– Tôi ngồi phòng của tôi thì liên quan tới cô à?
– Không ạ!
– Lắm chuyện! Làm nhanh đi!

Tôi bực lắm nhưng vì miếng cơm manh áo lại cố cắn răng vào làm nhưng chừng vài phút thì thấy anh ta đứng dậy đi ra ngoài. Tôi làm xong ra kêu anh ta vào thì anh ta lại dở cái giọng ra sai bảo tiếp:

– Cô xuống nhà pha cho tôi ấm trà lên đây!

Tôi lại bấm bụng nhịn, lặng lẽ đi xuống bếp pha trà lên cho anh ta, nhưng lúc mang lên chưa xem gì anh ta đã nói tôi mang xuống thì tôi phản ứng:

– Anh chưa nhìn đã nói tôi mang đi là sao?
– Cô ở đây bao lâu mà không thuộc sở thích của từng người à?

Ai tôi cũng nắm rõ còn anh thì không, nhưng tôi không dám nói thế mà chỉ rủa thầm trong bụng, vẫn là nín nhịn anh ta thì hơn vì anh ta là chủ nhà mà:

– Vậy anh thích loại gì để tôi pha?
– Tự tìm hiểu đi!

Tôi không hiểu anh ta khó chịu tôi ở cái gì mà không nói luôn đi, nói được câu như thế thì trả lời luôn để hai bên đỡ mất thời gian. Hách ᴅịcҺ thật mà, chỉ giỏi hành người, thế này tôi chỉ cầu mong anh ta đi luôn đừng về nhà nữa, khó hầu hạ! Lẩm bẩm mắng ngươì vậy chứ vẫn phải đi xuống tìm cô Lành hỏi xem anh ta thích uống trà gì thì cô ngạc nhiên bảo :

– Cậu Bảo thích uống trà Ô Long, nhưng mà từ trước tới nay toàn là cậu ấy ʇ⚡︎ự pha thôi.
– Cháu có biết đâu ạ, nay anh ấy bảo cháu là dọn phòng để ngủ lại và bảo cháu đi pha trà nữa. Cháu cứ nghĩ pha trà gì cũng được nhưng lại bị mắng cho một trận…
– Tính cậu ấy chứ không để bụng gì đâu! Cháu vào góc tủ bên trái, hộp trà cô để của cậu ấy riêng đó, cháu lấy pha cho cậu ấy đi rồi đi về!
– Vâng.

Tôi pha xong, mang lên cho anh ta rôì tiện hỏi luôn:

– Anh còn cần gì nữa không ạ?
– Tôi chưa nghĩ ra!
– Anh nghĩ đi, tôi còn về nữa không muộn rồi!
– Cô hay nhỉ?
– Nhà tôi ở xa nên anh cần gì thì tôi làm luôn còn nếu anh chưa nghĩ ra thì cứ từ từ nghĩ rồi ghi ra sáng mai tôi tới làm sau!
– À…là cho bộ đồ kia đi!
– Vâng!

Trong lòng tôi lúc này muốn nổi bão nên rồi nhưng phải kìm lại mà vui vẻ đi làm, đúng là người có tiền biết sử dụng hết công suất của đồng tiền bỏ ra thuê người khác. Ở nhà này ai cũng dễ, có bác Thanh hơi khó chút nhưng cũng không kiểu hách ᴅịcҺ như cái cậu công ʇ⚡︎ử này. Gần 9h đêm rồi còn không cho người ta về nữa, đi giờ này đường hơi vắng sợ lắm, càng khu nhà giàu ở thì càng vắng hơn khu dành cho những những dân bình thường ở. Tôi ủi xong bộ quần áo treo lên cho anh ta rồi tôi xin phép thì lần này anh ta không nói gì cả, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi lấy xe đi về.

Công việc của tôi vẫn diễn ra bình thường nhưng tần suất anh ta về nhà ngày một nhiều hơn. Trước đó một tháng làm việc không thấy anh ta về lần nào vậy mà giờ cứ tuần nào cũng thấy anh ta về, mới tuần trước về mà tuần này đã thấy về rồi! Tôi chẳng phải để ý đâu nhưng vì không muốn phải phục vụ cái con người khó chịu như anh ta nên tôi quả thực không muốn anh ta về nhà chút nào.

Tối nay tôi làm xong hết việc chuẩn bị về dạy cho kịp giờ của Bin và Bo thì anh ta lại sai tôi:

– Pha cho tôi ấm trà mang lên phòng!
– Tôi nhờ cô Lành được không? Tôi đang vội!
– Làm đi!

Tôi bực phát khóc luôn vì tôi còn chưa ăn tối nữa, sợ không kịp giờ dạy, tôi mê mải pha trà cho anh ta thì nhìn thấy cô Lành đi vaò nên nhờ cô ấy giúp:

– Cô ơi, con đang vội về dạy hai đứa nhà bác Khuê, con pha xong trà rồi cô mang lên cho anh Bảo giúp con với ạ!
– Ừ! Đi đi không muộn, để đó cô mang cho!
– Con cảm ơn ạ!
– Khổ không kịp ăn uống nữa!
– …

Tôi không kịp nói thêm với cô Lành nữa mà phi nhanh ra ngoài lấy xe đạp sang nhà bác Khuê, vừa vào tới nhà cũng tới giờ, tôi muốn đứt hơi luôn nhưng phải nhanh chóng lên gặp hai thiên thần của tôi…

Lúc này ở bên nhà Bảo, nhìn thấy cô Lành mang trà lên cho mình thì cau mày hỏi:

– Sao cô lại phải làm việc này? Cái cô bé giúp việc kia đâu rồi ạ?
– À! Con bé Nhiên hả? Nó vội về dạy thêm nên chỉ kịp pha cho cậu thôi! Tôi mang lên giúp cho nó!
– Lười biếng!
– Không phải đâu câụ, cậu mắng oan cho con bé! Nó ngoan ngoãn và lễ phép lắm, vì hoàn cảnh khó khăn nên phải đi làm mấy nơi mới đủ tiền lo cho hai chị em ăn học và sống ở nơi đắt đỏ này!
– Cô nghe gì mấy người đó nói, thôi muộn rồi cô đi nghỉ đi ạ!
– Cậu còn cần gì nữa không, tôi làm giúp cho?
– Dạ không! Cô cứ đi nghỉ đi!
– Vâng.

Hôm sau tôi đi làm không phải gặp anh ta nữa, may quá! Tôi có hỏi cô Lành tối hôm trước anh ta có nói gì tôi không thì cô bảo không nói gì thế nên tôi cũng yên tâm và không nhớ đến chuyện đó nữa…

Bữa nay Thảo thi xong tôi có sắp xếp cho anh Nhật đi chơi cùng với chúng tôi một buổi, buổi đầu là tôi làm bà mai nên hôm đó ba anh em chỉ lượn một ʋòпg bờ hồ rồi đi ăn tối xong rồi về phòng trọ, còn sau đó phải nhờ vào sự khéo léo của anh Nhật thôi…Thế mà năm lần, bảy lượt anh Nhật vẫn chưa tán đổ cô bạn của tôi mới khổ chứ…

Tôi vẫn tiếp tục công việc dạy và hai bé ngày càng tiến bộ, có thời gian rảnh tôi lại kèm thêm cho chúng cả Toán và tiếng Việt nữa nên hai đứa học tốt lắm, bài kiểm tra đều đạt điểm 9 và 10. Riêng Bin tôi thấy có năng khiếu môn Anh nên tôi cho Bin học nâng cao và học giao tiếp và vừa rồi Bin đạt kì thi nhất trường. Hai cô cháu lại chuẩn bị ôn để thi cấp thành phố dù vất vả nhưng Bin cũng chịu khó lắm.

Cả nhà ai cũng vui vẻ vì thành tích học tập của hai bé tiến bộ vượt bậc như vậy, mọi người trong nhà ngày càng quý mến tôi. Thấy tôi và anh Nhật thân thiết, mới đầu cả nhà cứ trêu rồi ghép đôi nhưng dần thấy chúng tôi chỉ thân như anh em nên cũng không gán ghép nữa, mà tôi cũng bảo là anh Nhật đang tán Thảo bạn con rồi. Bác Khuê nghe vậy thì bảo, thế không làm được con dâu thì làm con gáι bác vậy, thì tôi chỉ cười thôi và dù không nói gì thêm về vấn đề đó nhưng cả nhà đều ngầm coi tôi như con cháu anh em trong nhà rồi…

Hôm nay tôi đang chuẩn bị bữa tối thì thấy anh ta về nhà, tôi ngạc nhiên vì hôm trước mới về cơ mà sao nay lại về rồi mà còn đem theo cả một cái vali nhỏ nữa, tôi còn đang nhặt rau trong bếp thì tiếng anh ta vang lên:

– Cô ra mang đồ lên phòng cho tôi!
– Vâng ạ!

Có cái vali bé tí mà sức dài vai rộng lại không nỡ cầm lên hộ, nếu là anh Nhật sẽ không bao giờ bảo tôi làm việc này! Con người vừa khó tính lại xấu tính…đang khệ nệ nhấc lên vì cái câù thang khó đi thì lại nghe tiếng anh ta thúc giục đằng sau:

– Làm nhanh lên, có cái vali bé xíu mà cũng chậm chạp!
– Vâng.

Tôi điên lắm nhưng vẫn phải nhịn không nói năng gì, để vali vaò phòng tôi định đi xuống làm bữa tối tiếp thì anh ta lại sai vặt:

– Bỏ đồ ra tủ cho tôi, để đúng nơi vào tôi còn dễ tìm.
– Vâng.

Tôi làm nhanh vì sợ bác Thanh lại giục dưới nhà, sắp xếp xong xuôi tôi đi xuống bếp nấu ăn tiếp, nhưng còn chưa nấu xong thì tiếng anh ta lại vang lên nói với cô Lành ở ngoài:

– Cô Lành! Baỏ cái cô giúp việc kia lên phòng cho cháu!
– Vâng.

Cô Lành vào bếp nhắn tôi lên phòng giúp anh ta, cô bảo để cô nấu ăn cho, tôi dù không muốn cũng phải lên vì cái nhà này không ai muốn làm trái ý anh ta. Tôi lên phòng vừa lúc nhìn thấy anh ta cởi nửa trần thì thất kinh định quay xuống thì anh ta nói như quát:

– Vào xả nước cho tôi tắm, xong ra lấy đồ lát tôi mặc!
– Tôi không có nghĩa vụ làm mấy việc riêng tư này! Xin lỗi anh!

Tôi mới quay đi được nửa bước thì giọng anh ta nghiêm đến đáng sợ:

– Cô nghỉ từ bây giờ đi!
– Được!

Tôi cũng không sợ mà trả lời ngay, tuy nhiên tôi chưa bước tiếp được thì đã phải quay lại vì anh ta làm tới bước này:

– Việc dạy học ở nhà Nhật cô cũng nghỉ luôn!
– Anh có cần phải làm quá thế không?
– Những việc này là giúp việc phải làm mà cô lại cãi lời tôi?
– Xin lỗi! Là giúp việc không phải việc gì cũng làm!
– Mà cô có biết ở ngoài kia có bao cô gáι muốn làm việc này không?
– Vậy anh đi bảo mấy người điên rồ đó vào mà làm đi!

Bảo hơi sững người khi nghe An Nhiên nói vậy nhưng rất nhanh anh lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có nói:

– Chả phải cô cần tiền à? Làm thêm mấy việc này tôi sẽ trả thêm cho cô. Giờ mỗi tháng mẹ tôi trả cho cô tám triệu, làm thêm cho tôi, tôi cũng sẽ trả cho cô như vậy nữa.
– Tôi không có nhiều thời gian để phục vụ mỗi anh nên tôi xin từ chối!
– Cô cũng kiêu căng nhỉ?
– Ở đây tôi chỉ hợp đồng làm giúp việc nhà thôi còn những việc như anh nói tôi không có nghĩa vụ phải làm. Anh có công việc của anh thì tôi cũng có công việc của tôi nên xin anh tôn trọng! Còn chuyện tiền nong anh đừng đem nó ra để uy hϊếp tôi, tiền đúng là quan trọng nhưng không phải làm gì cũng bất chấp!
– …

Tôi tiếc công việc này nhưng vẫn phải bảo vệ lấy quyền lợi và tư cách của mình nên ᵭάпҺ liều nói như vậy, không ngờ anh ta lại im lặng không nói gì, thấy có vẻ anh ta cũng không tệ lắm nên lựa lời tiếp:

– Tôi nói thẳng luôn, tôi cần công việc này vì nó giúp cho cuộc sống của chị em tôi, nhưng không có nghĩa là tôi bất chấp để làm hết yêu cầu thái quá của anh, tuy nhiên việc giúp anh chuẩn bị đồ thì tôi có thể làm được, còn việc khác mong anh ʇ⚡︎ự làm lấy, còn nếu anh không thích thì có thể nói với mẹ anh không nhận tôi nữa.

Lần này nghe tôi nói xong anh ta vẫn chưa lên tiếng mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, tôi cố giả vờ như bình tĩnh, nghĩ bụng chắc anh ta không làm khó nữa đâu, nói đến thế nếu người cố chấp, ích kỷ và không hiểu biết đã phản ứng rồi, tôi lại ᵭάпҺ liều đi lại tủ quần áo chọn đồ, nhưng không biết anh ta mặc có cầu kì không nên quay lại hỏi:

– Anh có cần mặc đồ theo ngày thứ hay màu gì không để tôi còn biết ạ?

Hỏi vậy thôi chứ cũng không biết anh ta có thèm trả lời mình không nữa, nhưng mà thật bất ngờ vì câu trả lời của anh ta như một lời đồng ý ngầm không làm khó tôi nữa:

– Tùy ý chọn một bộ đi!
– Vâng.

Tưởng đã xong cơ, nhưng lúc tôi chuẩn bị quay đi thì anh ta nói thêm một câu nữa làm tôi cũng phải ngậm tăm mà lặng lẽ đi ra ngoài:

– Hôm nào không phải đi dạy hay học thì phải ở lại giúp việc cho tôi!
– …

Tin Liên Quan