Người mang ánh dương – Chương 4

Tác giả: Hạ Long

Bảo nói xong đi vào phòng tắm, dạo này anh cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, chỉ biết cứ nhìn thấy cô bé này là muốn sai làm đủ thứ. Mà kể cũng lạ, bị mình hành đủ kiểu thế mà cứ vâng dạ, nhưng tới khi bảo làm mấy việc kia thì nhảy dựng lên, mà mấy việc đó bình thường thôi chứ làm gì mà phải căng thẳng.

Con gáι bây giờ dễ dãi lắm, có khi còn mời chào luôn ấy chứ, hay cô này cũng làm bộ làm tịch nhỉ… Chẳng biết đâu được khéo cũng diễn còn hơn em Quỳnh ấy chứ! Bảo nghĩ như thế thì cười khẩy rồi tập trung vào việc chính thư giãn cho cả ngày làm việc căng thẳng…

Lúc Bảo xuống dưới nhà ăn cơm thì không thấy Nhiên ở lại nữa, ăn xong anh lái xe tới nhà Nhật chơi thì lại thấy xe đạp của Nhiên ở đây. Baỏ đi vào trong thấy cả nhà ngồi đông đủ thì lên tiếng chào:

– Con chaò bố mẹ, em chào anh chị ạ!
– Bảo sang chơi à con? ( tiếng bà Khuê vang lên)
– Vâng ạ! Con tìm Nhật có chút việc ạ!
– Nó chắc tгêภ phòng đấy con!
– Vâng, thế con xin phép lên đó ạ!
– Ừ.

Bảo lên phòng thì thấy Nhật vừa tắm xong, Nhật nhìn thằng bạn thân nay lại mò tận lên đây thì ngạc nhiên hoỉ:

– Nay bão à mày?
– Vớ vẩn!
– Thế có chuyện gì mà mò tận sang đây thế này!
– Phải có chuyện gì mới mò sang được à?
– Chứ sao! Mọi lần mày toàn ra quán bar rồi mới réo tao, nay còn lên tận phòng nữa!
– Thì mày dạo này gặp khó quá nên tao mới phải qua tận đây, cái thằng có sắc quên bạn.
– Gớm cũng gần ba chục rôì, bố cũng phải cho con có bồ chứ không lại ế à, mà bố cũng kiếm lấy một em đi, yêu thật hay lắm!
– Thế từ trước toàn yêu giả à?
– Ôi! Mấy em mắt xanh đầu đỏ ấy chỉ chơi bời thôi chứ yêu thật là phải tìm người như em Thảo của tao đấy!

Nhật ngày ngày ba hoa thế mà nay lại công nhận yêu thật rồi thì kể cũng lạ, nhưng thôi, cũng để cho yêu đương đi, chứ suốt ngày mấy em tóc xanh đỏ vây quanh nhìn phát ớn. Bảo có ý định rủ Nhật đi làm vài ly thì Nhật lại nói:

– Mà mày muốn có người yêu không, tao nói Thảo giới thiệu cho! Hay em gáι tao được không?
– Mày làm gì có em gáι?
– Cái Nhiên tao hay kể đấy! Mày không chê hoàn cảnh thì tán nó đi, hơi bị được đấy!
– Cái cô em suốt ngày mày khen đó hả?
– Ừ, mà nó làm thêm ở nhà mày đấy, mẹ tao giới thiệu qua nhà mày làm đó, con bé chiụ khó lại đảm đang, đáng yêu lắm! Mà có khi mày đi suốt chắc chưa gặp nó đâu, chứ gặp rồi có khi lại mê!
– Gặp rồi!
– À… quên, mày gặp nó một lần rồi nhỉ? Đấy, đầu óc yêu vào là hay quên lắm…ha…ha…
– Mày cứ làm như mỗi cô em gáι hờ của mày là tài giỏi!
– Lại chả tài giỏi! Con bé thi đỗ đaị học ngoại ngữ đấy nhưng do bố mẹ mất sớm lại còn đứa em đang tuổi ăn học nên phải nghỉ để đi làm nuôi hai chị em. Em trai con bé giờ đỗ đại học Y rồi và con bé cũng đang học đaị học tại chức, vất vả là thế mà nó không kêu ca gì cả, sức con gáι công nhận dẻo dai, đến tao là đàn ông còn thấy oaỉ, tao phục mấy đứa như vậy lắm!
– Ôi! Hoàn cảnh như cô em mày bây giờ đầy, người ta vẫn sống tốt đấy thôi!
– Ừ, đâỳ ra nhưng ai giữ mình được và kiên trì với cuộc sống khắc nghiệt này mới là quan trọng. Mà tao không nói với mày nữa, tao phải đi gặp em yêu của tao đây, đến giờ đón em ấy rồi! Đang trong giai đoạn lấy điểm với em ấy, phải chăm chỉ và kiên trì, ga lăng mới được. Đi đã nhé…Bái bai…
– Biến đi!

Nhật vội vàng lái xe đi chơi, còn Bảo ngồi lại với cả nhà một lúc thì cũng xin phép đi về. Anh vừa lái xe ra khỏi cổng một đoạn, chỗ này khúc cua nên không đi nhanh, đang nhìn trước ngó sau thì thấy phía sau thấy Nhiên đang đạp xe chầm chậm. Nhìn đồng hồ cũng hơn 9h một chút, chắc cô ấy vừa dậy bọn trẻ xong. Bảo cũng di chuyển xe chậm lại, lát sau thấy Nhiên chạy qua xe anh thì anh lại cho đi nhanh hơn một xíu…

Ra tới ngoaì một chút tôi không đạp chậm nữa vì đoạn đường này hơi vắng, vốn bản tính nhát ma nên tôi đạp nhanh hơn để qua chỗ đông người cho đỡ sợ. Tôi không biết đằng sau là xe của Bảo, chỉ thấy có cái xe cứ rì rì đi chậm theo sau thì cứ có cảm giác như người đang theo dõi vậy. Tôi cứ chốc chốc lại ngoái lại nhìn thì lần này lại có thêm hai chiếc xe máy nữa càng khiến tôi tιм ᵭ.ậ..℘ chân run… Dạo gần đây tгêภ ti vi hay có chuyện ๒.ắ.t ς-.ó.ς ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người, rồi cưỡng hϊếp nữa, tôi nghĩ tới đó là da gà tôi đã nổi hết lên rồi! Cứ thế tôi đạp nhanh hơn…

Đằng sau Bảo không biết sao mà Nhiên cứ đạp xe như là ma đuổi thế thì lại nhấn ga nhanh hơn chút nữa, thế là người đằng trước tưởng xe sau đúng là có ý với mình thì càng đạp nhanh hơn, còn người đằng sau thì không hiểu nên cứ đuổi theo. Tới khúc cua do Nhiên đạp nhanh quá mà vướng phải cục đá, không ҟҺốпg chế được tay lái, loạng choạng thế là …Rầm… cái xe quay vèo, văng xa một đoạn, cả người Nhiên cũng bị kéo theo luôn…

Tôi bị ngã mà hoa hết cả mắt mũi, tôí nay tôi chưa kịp ăn gì mà lại đạp cong mông từ nãy giờ thì mệt lắm, nhìn tới cái quần bị rách chỗ đầu gối thấy rỉ ɱ.á.-ύ, rồi lại thấy đau ở chỗ khuyủ tay nữa. Phần đó mài xuống đường nên bị nặng hơn, ɱ.á.-ύ chảy ra nhiều hơn, còn đang đau chưa ngồi dậy được thì tiếng xe ô tô đã đỗ gần sát người khiến tôi giật mình, cả người tôi run lẩy bẩy, nghĩ quả này thì chín phần toi ๓.ạ.ภ .ﻮ rồi… Thế nhưng khi nhìn thấy người bước từ trong xe ra là Bảo thì tôi mừng rỡ, may quá không phải kẻ biếи ŧɦái,, là người quen, tôi vẫn còn sợ hãï nhưng vội lên tiếng hỏi:

– Anh… sao anh đi đâu lại qua đây vậy?
– Cô đi kiểu gì mà như ma đuổi thế? Rồi đi nhanh quá lại bị như này.
– Sao … sao anh biết tôi đi nhanh?
– Thì tôi ở đằng sau cô mà! Thế chân tay có sao không?

Hóa ra cái xe ô tô ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt đó là của anh, làm tôi tưởng bọn biếи ŧɦái,, cái đồ ૮.ɦ.ế.ƭ dẫm nhà anh, tại anh mà tôi bị thế thảm thế này! Tôi không thèm trả lời Bảo mà cứ nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.

Mà từ ngày anh ta xuất hiện là đời tôi đen đuỉ, ở nhà anh ta làm thì bị anh ta hành cho lên xuống, ra khỏi nhà anh ta thì cũng xúi xó không yên. Tôi lúc trước còn biết ơn tưởng gặp người quen nhưng xem ra đúng là ám quẻ, tôi nhìn anh ta muốn cấu xé ra cho hả giận, tôi cố đứng lên dù rất đau nhưng không muốn thấy cái mặt anh ta nữa nên dựng xe lên đi về luôn trước sự ngỡ ngàng của anh ta, đúng là đồ sao quả tạ mà…

Bảo không thấy Nhiên trả lời câu hỏi của mình mà cứ nhìn mình như ăn tươi nuốt sống rồi lại như kiểu tức giận. Vừa nãy còn hồ hởi hỏi anh, vậy mà lúc nghe anh nói thế thì lại có dáng vẻ này, lại còn định cứ như thế này mà đi về thì Bảo giữ xe lại hỏi chuyện:

– Chân tay thế kia đi làm sao được mà đòi đi?
– Anh cứ bỏ ra tôi ʇ⚡︎ự về được!
– Tôi làm gì mà cô giận dữ thế, tôi có lòng tốt giúp cô mà?
– Cảm ơn lòng tốt của anh, anh đừng ban phát nữa tôi không dám nhận đâu! Từ lần sau không có việc gì thì anh bớt ra ngoài đường hại người khác đi!
– Tôi đã làm gì mà cô bảo tôi hại người khác?
– Là tại anh tôi mới bị ngã như này đó! Bỏ ra cho tôi về không muộn rồi!

Bảo không hiểu ra làm sao cả, chưa cần bỏ tay thì Nhiên đã hất tay Baỏ ra rồi lên xe đi về mất hút. Bảo sau phút ngỡ ngàng thì cũng lên xe về nhà với vẻ giận dữ, không hiểu mình đi giúp cô ta mà cô ta lại bảo mình đi hại người thế là làm sao nhỉ? Đúng là làm ơn mắc oán…

Hôm sau tôi vẫn đi làm, chân có hơi đau nhưng vẫn cố được, có cái tay là đau vì căng da nên mỗi lần cọ vào cái áo mà muốn khóc luôn, tay phải cử động nhiều nên khó chịu lắm. Cũng may lúc lau nhà cô Lành giúp tôi để tôi làm việc nhẹ nhàng hơn. Gần tới bữa tối, tôi đang chuẩn bị nấu mấy món thì thấy xe của anh ta về, lần này tôi coi kỹ cái xe mắc ᴅịcҺ của anh ta rồi, tôi nhìn thấy anh ta vào nhà nhưng cũng bơ đi, mặc kệ coi như không nhìn thấy. Anh ta lên phòng, lúc sau đã thấy xuống, tưởng lại dở cái thói sai bảo hách ᴅịcҺ ra nhưng không, hôm nay nói năng nhẹ nhàng lắm:

– Lên phòng tôi nhờ chút!
– Vâng. Anh cứ lên trước đi!

Vừa vào phòng anh ta lại nói:

– Hôm nay không phải dọn nhà vệ sinh với lau nhà, ga cũng không cần thay chỉ dọn mấy thùng rác với mấy thứ linh ϮιпҺ ở tгêภ bàn kia thôi, vứt hết đi cho tôi!
– Còn gì nữa không ạ?
– Thế thôi!

May quá, nay cũng còn chút nhân từ không sai bảo mình làm lắm, tôi thay túi rác xong thì dọn nốt mấy thứ linh ϮιпҺ tгêภ bàn thì nhìn có mấy túi tђยốς gì đó, thấy vẫn còn nhiều nên tôi quay qua hỏi:

– Caí này cũng vứt đi ạ?
– Vứt hết!
– Vâng.

Đúng là đồ nhiều tiền lãng phí, đồ mới thế này laị vứt đi, tôi xuống dưới bếp soạn ra thâý túi vẫn mới nguyên nào là bông, gạc, ô xi già, tђยốς giảm đau, rôì cả tuýp tђยốς liền sẹo nữa … Tôi thấy mấy thứ naỳ mình cũng dùng được nên lấy về dùng, đỡ phải đi mua tốn tiền. Tối qua tôi chỉ kịp về lấy nước muối loãng pha ra rửa thôi chứ chưa có mua gì bôi lên cả, lát tôi về tôi bôi rồi đi học luôn.

Mấy hôm sau nhờ có tuýp tђยốς đó mà vết thương ở đầu gối với chỗ tay tôi nhanh lành hẳn. Tôi đợt này thi qua môn xong nên cũng không cảm thấy áp lực như mấy hôm trước nữa rồi. Đi làm tôi cũng thoải mái hơn, có điều đạo này anh ta cứ ở nhà suốt không thấy đi đi về về như lần trước nữa. Sự có mặt thường xuyên của anh ta ở nhà thì chỉ có tôi là không vui còn nhà nhà anh ta thì mừng như bắt được vàng, nhất là bác Thanh mẹ anh ta. Nhưng không thích thì cũng chỉ biết bấm bụng nhịn xuống chứ nào có dám tỏ thái độ gì, việc tôi vẫn cứ phải hoàn thành đầy đủ.

Thế rồi tôi cũng quen với sự xuất hiện thường xuyên của anh ta, và không còn cảm thấy quá phiền phức nữa. Cũng may dạo này cũng bớt sai vặt tôi, nhưng chỉ là giảm một chút thôi chứ còn ħàɲħ ħạ vẫn là nghề chính của anh ta.

Hôm nay anh Nhật lại rủ tôi với Thảo đi chơi, tôi cũng muốn ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một ngày nghỉ sau bao nhiêu ngày lao động và học tập vất vả, nhưng tôi tưởng chỉ có ba anh em thôi chứ ai ngờ lúc sau thấy có thêm ba người, là Bảo, bạn gáι của anh ta và thếm một anh nữa. Anh Nhật giới thiệu:

– Bảo thì hai em gặp rồi, còn chị này là Quỳnh bạn anh Baỏ, còn đây là Đăng anh ấy làm bác sĩ chưa có người yêu nhé! Còn giới thiệu với mọi người đây là Thảo và đây là Nhiên em gáι tôi..

Nghe anh Nhật giới thiệu xong tôi và Thảo lịch sự chào người bọn họ, Bảo không nói gì nhưng Quỳnh thì nói xen ngay vào:

– Nhiên là giúp việc nhà anh Bảo mà! Sao mà là em gáι anh Nhật được?
– Em ấy làm công việc như vậy thì liên quan gì tới có làm em gáι của anh hay không?
– À…tại em…

Nhật không thích thái độ của Quỳnh nên nói luôn:

– Công việc là gì cũng được miễn là không làm hại tới người khác, có vài người dù vẻ ngoài đẹp đẽ đấy nhưng tâm hồn thì không giống như vẻ bề ngoài.

Quỳnh hơi sượng nhưng không thể tranh cãi nên nói câu làm hòa:

– Anh Nhật nói đúng ạ!

Đăng đứng từ nãy biết Nhật không vừa ý khi Quỳnh có ý chê bai người khác, nhưng cũng không muốn không khí căng thẳng nên cười xòa hỏi Nhật:

– Mày có em gáι bao giờ mà tao không biết vậy?
– Thì giờ mày biết rồi đấy!
– Thế mày giới thiệu em gáι cho tao đi, tao đang ế đây! Ôi! Gần 30 tuổi chưa biết yêu là gì… hu hu…

Nghe Đăng nói cả bọn cười bò, mà chỉ riêng ai đó mặt cứ như đi ᵭòι пợ. Đăng thấy cả bonj vui vẻ rồi mà lúc này Bảo vẫn có một thái độ thì anh quay qua hỏi:

– Bảo, mày thấy tao nói đúng không?
– Tùy …
– Nói chuyện với mày chán ૮.ɦ.ế.ƭ ai mà yêu cho nổi… hây …
– Thôi cả nhóm mình đi thôi không muộn.( giọng Nhật vang lên)

Tôi, Thảo, Anh Nhật với anh Đăng đi một xe còn Quỳnh với Bảo đi một xe, chúng tôi di chuyển ra ngoại thành chơi. Cũng đã lâu rồi tôi không đi xa như thế này, từ ngày lên đây đi làm, đi học ngoài việc đi làm, đến trường, đi dạy Bin và Bo thỉnh thoảng tôi với Thảo đi dạo cũng chỉ loanh quanh vài ba cây số, hôm nay anh Nhật cho bọn tôi đi xa hơn nên tôi cảm thấy hứng thú lắm.

Đến nơi chúng tôi đi tham quan xung quanh khu trang trại, phải nói là nơi đây rất thanh bình có vườn cây, ao cá, có cả khu vui chơi nữa, có nhiều trò chơi như leo núi, đạp vịt, chèo thuyền, mọi người đa số chọn chèo thuyền. Tôi thì sao cũng được, nhưng lúc ρhâп nhóm thì các anh ấy lại muốn thi, tôi thì ở đội nào cũng được nên im lặng nghe sự ρhâп bổ. Anh Đăng nhìn qua một lượt thì lên tiếng :

– Nhật với Thảo một thuyền, Quỳnh với Bảo còn anh với Nhiên nhé?

Anh Nhật nghe vậy thì ok luôn, thấy Quỳnh cũng vui vẻ nhận lời, chỉ có riêng ai đó là vẫn một vẻ như cũ , như kiểu ai thích làm gì cũng được. Tôi thì ở đội nào cũng xong, chỉ là trò chơi thôi mà! Nhưng khổ nỗi tôi có hai cái sợ là sợ ma và sợ nước vì tôi không biết bơi mà, thực chất là thấy mọi người thích trò này nên cũng đồng ý, tôi không dám có ý kiến sợ mọi người chê cười.

Anh Đăng thấy mọi người đều đồng ý thì nói xuất phát. Mọi người ai lấy chơi cũng nhiệt tình lắm, đến khi gần về đích thì thuyền anh Nhật vượt lên trước, tôi phấn khích vốn định trêu anh ấy là hôm nay có người quan trọng đi cùng có khác nhưng chưa nói hết câu thì… Rầm …

Anh Đăng bất ngờ chèo vượt lên trước, do vượt qua gấp nên hai thuyền va ᵭ.ậ..℘ mạnh mà tôi lúc đấy còn đang đứng lên hí hửng trêu a Nhật với Thảo, nên khi bị va mạnh thế tôi bị văng xuống nước cái… Tủm…

Tôi không biết bơi nên lúc đó càng sợ hãï, tôi vùng vẫy la hét, mà mọi người lúc đó vì bất ngờ nữa nên ai cũng bị động. Thảo là người tỉnh táo nhất thấy thế thì hét lên:

– Nhiên nó không biết bơi đâu các anh cứu …

Lời Thảo còn chưa dứt thì lại …rầm…mọi người hướng mắt nhìn thì ra thì Bảo đã nhảy xuống kéo Nhiên rồi. Do Nhiên không biết bơi, giờ lại sắp không thở được, cảm giác sắp ૮.ɦ.ế.ƭ đến nơi nên khi có người cứu là vồ ngay lấy không buông. Bảo bị Nhiên ôm chặt quá không di chuyển được nên quát nhẹ:

– Cô bình tĩnh đi, bỏ tay ra đã thì tôi mới kéo lên được chứ !

Nhưng Nhiên lúc đó sợ hãï cứ thấy người cứu là quấn lấy như con đỉa không buông, lại còn lảm nhảm, cứu tôi với, tôi sợ lắm…huhu…Bảo chán nản nhìn Nhiên không sao được liền dọa:

– Thế cố không buông tôi lỏng ra thì cả cô và tôi đều có thể ૮.ɦ.ế.ƭ đấy !

Tưởng nói thế thì cô nới lỏng ra nhưng cô lại càng sợ, người cứ run rẩy và bám chặt hơn. Bảo dọa không được thì không biết làm sao vì từ trước tới nay có dỗ dành ai bao giờ. Loay hoay một hồi cứ bị cô túm chặt không di chuyển được nên anh buột miệng nói nhỏ:

– Được rồi, đừng sợ! Đừng bám chặt quá thì tôi mới đưa cô vào bờ được!

Chả biết sao khi nghe thế thì Nhiên có chút bình tĩnh lại, không bám chặt vào anh nữa mà thả lỏng ra đôi chút. Bảo thấy cô có vẻ bình tĩnh lại thì kéo tay lôi dần vào bờ, lên đến nơi mặt Nhiên tái mét, Thaỏ vôị vàng chạy đến vỗ vỗ lưng để trấn an cô, lúc này Đăng và Nhật cũng chạy đến hỏi :

– Em có sao không ?

Dù vẫn còn sợ hãï nhưng vẫn trả lời :

– Em không sao đâu ạ !

Quỳnh thì mặt tức giận nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt hòa nhã và tỏ ra quan tâm:

– May quá! Nhiên không sao là tốt rồi!

Bảo từ lúc cứu tôi lên không nói năng gì. Thảo đưa tôi đi thay quần áo, lúc ra cũng thấy anh ta thay một bộ quần áo khác, phải nói là anh ta tuy khó ưa, nhưng không thể phủ nhận là anh ta rất đẹp trai, người cao ráo, phong độ chuẩn soái ca, còn vẻ đẹp của anh Nhật và Đăng thì trông có vẻ thư sinh nho nhã, và độ nhây của hai anh thì ngang nhau đấy! Tôi thấy anh ta đứng đó thì lên tiếng:

– Cảm ơn anh!
– Ừ!

Thấy anh ta chỉ trả lời như thế thì chả biết nói sao nữa, anh ta đúng là kiệm lời. Nói chuyện như vào ngõ cụt thế thì biết nói gì nữa chứ! Đang không biết nên thế nào thì anh Nhật bảo đi ăn trưa, thế là mọi người cùng nhau đi vào khu nhà hàng gần đó. Ngồi vào bàn anh Nhật lên tiếng:

– Mọi người ăn gì thì gọi nhé, ưu tiên phụ nữ nha!

Tôi vẫn còn mệt vì do sặc nước nên kệ mọi người gọi gì ăn cũng được. Anh Đăng thấy tôi có vẻ ít nói thì lên tiếng quan tâm:

– Nhiên! Em vẫn còn khó chịu trong người à?
– Dạ em ổn ạ! Mọi người ăn gì thì em ăn nấy, em dễ nuôi lắm!
– Thế Thảo với Quỳnh thay mọi người chọn món luôn nhé chắc ai cũng đói rồi nhỉ?

Đăng nói thế thì cả hai người đó cũng đồng ý. Đợi một lát thì thức ăn cũng được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, không khí vui vẻ, chỉ riêng có ai đó khi được nhắc đến mới trả lời nhát gừng…

Ăn gần xong thì tôi thấy người ʇ⚡︎ự nhiên hơi nong nóng, tôi cứ hắt hơi suốt. Thảo ngồi bên cạnh thấy tôi có vẻ khó chịu thì hỏi :

– Mày sao thế Nhiên ?
– Tự nhiên thấy hơi chóng mặt!

Thấy tôi và Thảo to nhỏ với nhau thì anh Nhật nói :

– Nhiên! Em cảm thấy không khỏe ở đâu à ?
– Dạ! Em không sao ạ.

Tôi ngồi một lát thì cả người nóng hơn, đầu quay như chong chóng, lúc này chỉ muốn kiếm chỗ nào đó nằm một giấc thì tốt biết mấy.

Ăn xong chúng tôi lại di chuyển đi chơi tiếp, tới điểm tiếp theo mọi người xuống hết nhưng do tôi qúa mệt nên tôi xin phép không đi mà nằm tгêภ xe ngủ chút. Ai cũng nghĩ là tôi buồn ngủ thôi chứ không biết tôi bị sốt, tôi nằm tгêภ xe một lúc thì thϊếp đi, cả người cứ mê man, chả biết tôi ngủ bao lâu chỉ khi có người lay lay mình, và khi tôi mở mắt thì thấy Thảo hỏi tôi với giọng lo lắng:

– Nhiên…

Tin Liên Quan