Người mang ánh dương – Chương 5

Tác giả : Hạ Long

– Mày sao thế Nhiên?
– Tao…
– Mày sốt thế này sao không nói năng gì hả cái con ngốc này?
– Tao mệt quá!

Thảo không nói nữa mà chạy ra ngoài gọi mọi người thì anh Nhật vội vàng đi lại chỗ tôi hỏi han:

– Nhiên! Em sao vậy?

Vừa nói anh vừa sờ tay lên trán tôi thì giật mình, anh Đăng cũng kiểm tra rồi đề nghị:

– Đưa Nhiên về đi, cô ấy sốt cao quá!

Thế là anh Nhật chở mấy anh em về, tôi lúc đó mơ màng được một lúc rồi lịm đi mà không biết sau đó mọi người đi về như thế nào cả, chỉ biết lúc tỉnh lại thì thấy có Thảo và anh Nhật ở đó thôi! Thấy tôi tỉnh thì Thảo vội hỏi:

– Sao rồi? Đỡ hơn chút nào không mày?
– Đỡ rồi! Đừng lo!

Anh Nhật thấy tôi tỉnh rồi thì mắng vốn:

– Em đấy! Bị sốt thế không nói năng gì mà cứ nằm một mình, Thảo không vào lấy đồ cũng không biết em sốt mê man đâu!
– Em xin lỗi! Hôm nay làm mọi người mất vui rồi!
– Em cứ nghỉ đi! Mấy anh chị ấy có gửi lời hỏi thăm em, mọi người bảo đợi em tỉnh lại mới về nhưng anh bảo có anh với Thảo rôì, ở đây đông cũng không giải quyết được gì nên anh giục ba anh chị ấy đi về trước!
– Vâng ạ! Em cảm ơn mọi người!
– Đấy! Vừa nhắc tới xong, cái thằng này thiêng thế không biết! Này em nghe điện đi, Đăng nó hỏi em đây này!
– Vâng.

Tôi cầm máy điện thoại của anh Nhật đưa cho thì đầu bên kia hỏi nhiệt tình:

– Em đã thấy đỡ nhiều chưa?
– Dạ, em cũng ổn rồi ạ! Em cảm ơn anh nhiều nha!
– Anh về qua nhà thay đồ rồi định tới chỗ em nhưng mẹ anh lại nhờ chở đi có việc nên anh không qua được, có gì mai anh qua thăm em sau!
– Dạ, em khỏe nhiều rồi anh ạ! Anh bận cứ làm việc đi nha!
– Ừ, thế cố gắng nghỉ ngơi cho nhanh khỏe nhé!
– Dạ, em cảm ơn anh ạ!
– Khách sáo quá! Em nghỉ đi!

Mới quen có buổi sáng nay mà anh ấy cứ như thân thiết lâu rồi vậy, anh ấy giống tính của anh Nhật, vô tư, vui vẻ, dễ gần chứ không giống cái người kia, lúc nào cũng lầm lì ít nói! Tôi vẫn còn mệt nên lại nhắm mắt ngủ tiếp…

Lúc này Thảo thấy Nhiên ngủ rồi thì quay ra nói với Nhật:

– Anh cũng về đi em ở lại được rồi!
– Anh ở lại cùng em, có hai người vẫn tốt hơn một người với lại Nhiên cũng là em gáι anh mà!

Thảo cãi không được nên quay đi không noí gì thì Nhật lại hỏi:

– Thảo! Mình cũng gặp nhau mấy lần rồi, mà sao em cứ tránh anh vậy?
– Em làm gì mà phải tránh anh? Em vẫn bình thường mà!
– Thế sao lại không cho anh ở lại?
– Nhiên nó cũng ổn rồi anh không cần thiết phải ở đây, đi cả buổi cũng mệt, anh về nghỉ đi!
– Thảo! Em không hiểu hay cố tình không hiểu anh vây?
– Hiểu gì? Em chả cần hiểu anh cái gì! Anh về đi!
– Em …

Nhật nghe Thảo nói tuyệt tình thế thì buồn bực đi ra ngoài ngồi cũng không vào trong phòng nữa. Rõ là gặp nhau mấy lần rồi, anh cũng nhiệt tình, thật tâm với Thảo mà Thảo cứ xa lánh, anh cảm nhận Thảo cũng có chút tình cảm với mình mà không hiểu vì lý do gì mà cô cứ tránh anh như vậy…

Còn Thảo thấy Nhật buồn thế thì nghĩ lại thấy mình cũng hơi quá, nhưng vì cái tôi cao nên không bắt chuyện nữa mà cứ lơ đi. Hai người một trong một ngoài mỗi người một tâm trạng dằn vặt ….

Lần này tôi tỉnh lại thấy trời đã sẩm tối rồi, nhưng thấy người không còn mệt như lúc naỹ nữa thì giục Thảo đi về thay đồ rồi lát vào sau cũng được, anh Nhật nghe trong phòng có tiếng tôi nói thì bước vào:

– Em tỉnh rôì hả, còn mệt lắm không?
– Em không sao ạ! Em cũng khỏe nhiều rồi, anh về nghỉ ngơi để mai đi làm ạ, tiện đường anh chở Thảo về qua phòng trọ thay đồ nha, đi từ sáng giờ cả hai cũng oải rồi! lát Thảo vào rồi hai đứa em ăn sau cũng được ạ!
– Từ trưa tới giờ không ăn thì không khỏe được đâu, để anh mua ít cháo cho em đã!
– Thực sự giờ em không nuốt nôỉ đâu ạ, lát Thảo đến thì mua cháo cho em cũng được, hai người cũng vất vả vì em rôì! Nghe em về qua nhà thay đồ rồi ăn uống đi nha!

Nghe tôi nói mãi Thảo mới chịu cho anh Nhật đưa về, nó phụng phịu bảo :

– Tao về tắm xong thì vào luôn rồi mua cháo cho!
– Ừ ! Mày cứ thong thả không phải vội đâu! Tao chưa đói thật mà! Với giờ vẫn còn đang truyền thế này ăn cũng không tiện đâu nên cứ từ từ thôi không cần gấp.
– Ừ, được rồi!

Hai người đó đi về một lúc lâu thì chị γ tά vào rút bình truyền ra cho tôi, đang định ngôì dậy với cốc nước để uống thì nghe tiếng cạch cửa. Tôi lại tưởng Thảo đã đến, gì mà nhanh thế, hay nó lại không yên tâm để tôi ở một mình nên quay lại rồi, nhưng vừa ngẩng mặt lên thì nhìn người vào là Bảo. Tôi ngạc nhiên hỏi :

– Ơ… sao anh lại ở đây!
– À …tôi về rồi nhưng có việc ngang qua đây thì rẽ vào xem cô đã đỡ chưa?
– Cảm ơn anh! Tôi khỏe rôì ạ! Chắc là mai về được thôi!
– Mà người đang mệt thế này sao lại ở một mình? Hai người kia đâu?
– Họ về thay đồ rồi!
– Cô cũng cho mình là siêu nhân nhỉ? Ốm cũng không chịu nhờ cậy ai?
– Nếu anh có lòng đến hỏi thăm tôi thì tôi cảm ơn, còn đến để xỉ vả thì tôi không dám nhận đâu!
– Tôi cũng không rảnh mà ở đây lâu đâu!
– Vậy anh đi đi, lời hỏi thăm tôi đã nhận!

Tôi không nghĩ lại có con người vô cảm như anh ta, dù là anh Đăng mới quen nhưng lịch sự cũng hỏi tôi một câu tình nghĩa thế mà cái người này dù gì tôi cũng đã giúp việc nhà anh ta mấy tháng nay mà nói một câu ʇ⚡︎ử tế cũng không được.

Tôi quên cả việc mình đang khát nước mà đứng dậy đi xuống giường, tôi muốn đi vào rửa mặt cho tỉnh, với không muốn ngồi đó nói chuyện với con người vô tình kia nữa. Nhưng vì người cả buổi chưa có gì vào bụng lại bị sốt cao như thế nên chả còn chút sức lực, mới bước được hai bước mà muốn liêu xiêu…thì anh ta với tay vội đỡ tôi, tôi lúc đó thì theo phản xạ vớ phải cái gì là bám chặt. Hai chúng tôi trong cái thế đỡ đến là xấu hổ nhưng tôi mặc kệ, không ngã là được, tôi không đi nữa mà lại quay lại giường ngồi thì lúc này anh ta lại nói:

– Có muốn ăn gì không?
– Cảm ơn anh! Tôi chưa đói!
– Chưa đói cũng phải ăn còn uống tђยốς, cô định ăn vạ ở đây chờ người khác đến chăm à?
– Anh… tôi không cần anh ở đây lảm nhảm đâu!
– Cô còn nhỏ hay sao mà nhõng nhẽo!

Nói xong anh ta quay đi luôn. Tôi bĩu môi, biến đi đồ đáng ghét, ở đây chỉ tổ bực mình, tới thăm người ốm mà toàn nói sóc với nói móc không nói được câu ʇ⚡︎ử tế! Tôi từ bé tới giờ có nhõng nhẽo bao giờ mà anh ta phát ngôn bừa bãi, đúng là con người không có chút thiện cảm.

Người gì đâu không biêt an ủi người khác, dù gì tôi cũng là Ьệпh nhân mà không nói nhẹ nhàng một tí…thấy ghét…Tôi cứ ngồi lẩm bẩm rủa anh ta thì lúc sau lại thấy cửa lạch cạch , tôi lại tưởng Thu mang cháo vào cho tôi, nhưng lại không phải mà vẫn là anh ta, tôi cứ trợn mắt nhìn…tưởng về rồi chứ quay lại đây làm gì, tôi lắp bắp hỏi:

– Tôi… tưởng anh về rồi?
– Tôi có bảo cô là về à?
– Tôi…thì tôi thấy không nói gì tôi nghĩ anh về luôn cơ.
– Cháo đây! Lại ngồi ăn đi còn uống tђยốς, đã yêú lại còn đuổi mọi người về hết!
– Tôi đuổi hồi nào? Chẳng qua là thấy mọi người cũng mệt nên bảo về thay đồ cho thoải mái thôi!
– Chỉ giỏi cãi là tài!
– Kệ tôi!
– Ừ kệ! Nói người khác khó ưa còn mình thì ngang như cua!
– Này! Anh không xỉa xói tôi thì anh khó chịu hả?
– Giờ một là ăn hai là từ mai nghỉ đi làm ở nhà tôi và nhà Nhật luôn.
– Anh…

Tôi biết mình thế yếu nên ngậm ngùi ngồi ăn bát cháo mà không dám hé nửa lời cãi lại. Hơi tí là lấy công việc ra dọa dẫm, tôi mà kiếm được việc khác ngon lành hơn thì tôi không có chiụ nép vế đâu, cái đồ xấu tính. Vừa ăn nhưng tôi vẫn liếc mắt nhìn trộm anh ta thì anh ta cũng đang nhìn chằm chằm tôi, hai ánh mắt chạm nhau khiến tôi xấu hổ. Lại cắm cúi tập trung ăn, lúc gần hết thì thấy Thảo với anh Nhật cùng vào, tôi chưa kịp nói gì thì Thaỏ nó trêu :

– Hóa ra có người mua cháo cho nên đuổi tụi tôi về đúng không?

Anh ta nghe vậy không nói gì, còn anh Nhật thì cười cười càng khiến tôi ngại, tôi vội lên tiếng giải thích:

– Không phải đâu, chỉ là anh Bảo có việc đi qua rẽ vào thăm em thôi, với lúc đấy không có ai ở cùng thì anh ấy mua cháo giúp thôi ạ, hai người đừng có trêu em.
– Ơ hay anh đã nói gì đâu.
– À…thì em giải thích cho Thảo ấy mà.

Thảo tủm tỉm cười cười càng làm tôi mặt đỏ hơn mà không thể ăn tiếp, thấy vậy mà nó còn trêu tiếp:

– Người ta ăn cháo của ai đó rồi thì còn bụng đâu mà ăn của mình nữa chứ …hây…buồn quá!
– Tao chưa no, để đấy lát tao ăn tiếp được chưa, cảm ơn mày nhé?
– Không cần cảm ơn tao, cảm ơn ai kia kìa…

Tôi nghe Thảo nhắc thế thì cũng quay ra nói cảm ơn người ta một tiếng thì anh ta nói:

– Mọi người ở lại, tôi có việc nên đi trước!
– Đợi tao!

Nhật nói với Bảo và đồng thời quay lại nói với hai đứa tôi :

– Hai em nghỉ ngơi sớm mai anh qua đón nhé?
– Vâng, hai anh về ạ!

Vừa ra khỏi cửa Nhật khoác vai bảo trêu đùa:

– Mày có ý với Nhiên nhà tao à?
– Suốt ngày Nhiên nhà tao với chả em gáι tao, cô ấy có nhận đâu mà mày cứ nhận vơ thế?
– Kệ tao! Mà mày có ý đúng không?
– Chả có ý gì, tiện đường thì qua thấy không có ai thì mua giúp thôi!
– Maỳ có bao giờ tiện đường như thế, chơi với mày tao lại không hiểu.
– Đừng có suy diễn!
– Mày không thích thì tao giới thiệu cho thằng Đăng, thấy nó có vẻ quý con bé!
– Lắm chuyện! Lo việc của mày đi!
– Mày không muốn thì có ý kiến làm gì, kệ tao chứ!
– Làm vài chén không?
– Ok!

Đàn ông là thế, chơi với nhau thân thiết chỉ cần cử chỉ cũng hiểu nhau, nhưng họ không cần nói nhiều nói dai như phụ nữ chúng ta …

Hôm sau anh Nhật đến đón tôi và Thảo về phòng trọ, tôi bảo không cần nhưng anh ấy không nghe lại còn bảo anh phải chu đáo không thằng bạn anh nó lo lắng. Tôi không hiểu ý tứ của anh ấy nói là như thế nào, hỏi thì anh ấy cứ cười cười thôi mà không có ý trả lời. Về phòng một lúc thì anh Đăng có goị điện hỏi thăm tôi, hai anh em nói chuyện cũng hợp lắm, còn Bảo thì từ hôm đó cũng mất hút luôn…

Mà tôi cũng chả để tâm, tôi coi ai cũng như ai thân thiết như nhau nên chả suy nghĩ gì, với tôi lúc đó không có khái niệm yêu đương vì chỉ tập trung học hành và mong muốn làm thêm để giúp em tôi thôi.

Nghỉ ngơi một ngày, tôi lại đi làm và đến dạy Bin và Bo. Vì anh Nhật kể chuyện tôi nằm viện nên lúc đến nhà anh ai cũng hoỉ thăm nọ kia, nhất là bác Khuê cứ lo lắng hỏi han mãi ,tôi phaỉ nói con không sao, khỏe như voi rồi thì bác mới cho tôi lên dạy hai đứa. Việc học và việc dạy hai đứa nhỏ vẫn diễn ra suôn sẻ, còn cả nhà bác Khuê thì ngày càng quý tôi hơn…

Chiều nay lúc ở bên nhà anh ta, tôi chuẩn bị xong bữa tối thì thấy anh ta về, tôi lên tiếng chào rồi ra lấy xe định về đi học thì anh ta hỏi:

– Sao chưa khỏe mà đã vội đi làm?
– Tôi khỏe rồi! Cảm ơn anh!
– Lên phòng tôi nhờ chút!
– Có gấp không ạ? Tôi đang vội đi học!
– Không mất nhiều thời gian đâu.

Nghe anh ta nói thế tôi cũng theo anh ta đi lên, tôi cứ đứng ngoài cửa chờ anh ta sai bảo thì tiếng anh ta gọi với ra:

– Cô vào trong này!
– Vâng. Có việc gì anh cần tôi giúp?
– Mấy thứ này tôi được cho, mà tôi không dùng đến, cô đem về mà dùng, nếu không thích thì cho ai cũng được.

Tôi nghe anh ta nói vậy thì đi lại gần mở túi đồ ra xem:

– Đây toàn là đồ bổ, anh làm việc căng thẳng, mệt moỉ thì để mà dùng.
– Tôi đã bảo là không dùng mà! Cô không lấy thì vứt đi!

Cái người có thế cũng cáu, không dùng thì không dùng, nói nhẹ một tí thì ૮.ɦ.ế.ƭ à! Tôi cũng không nói thêm nữa mà cầm đồ đi về vì đang vôị, ʇ⚡︎ự nhiên nhìn ngứa cả mắt, hơi tí là cáu bẳn. Đáng lẽ đồ đem cho thì người ta biết ơn, đằng này câu trước câu sau đã như tát nước vào mặt người ta thì lấy đâu ra thiện cảm.

Tôi về cũng mải đi học nên quên luôn chuyện đó, chỉ đến khi tan học về tới phòng cái Thảo nó sang chơi, nhìn thấy túi đồ tôi để ở bàn học nó tiện tay mở ra xem thì nó hét lên :

– Nhiên! Ở đâu mà toàn đồ xịn thế?
– Của ông Bảo đấy, Tối nay từ nhà ông ấy về, ông ấy bảo tao lấy về mà dùng, không dùng thì cho ai thì cho. Tao tiếc nên cầm về!
– Mẹ, toàn đồ bổ thôi mày ạ! Chỗ này phải tới cả hơn chục triệu đấy!
– Gì mà đắt thế?
– Để tao search tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ xem là biết ngay. Ôi! Hơn 11 triệu đó mày ơi!
– Hả?
– Thật đó!

Tôi ngồi ngây ra, không nghĩ có mấy cái hộp bé tí mà nó đắt thế, từ nhỏ tới giờ số tiền chục triêụ đối với gia đình tôi nó xa xỉ lắm, nên khi nghe tới giá cả tôi bị giật mình. Đúng là nhà có điều kiện có khác, đồ như vậy mà bảo vứt đi là vứt không tiếc gì cả. Tôi đang nghĩ linh ϮιпҺ thì con Thảo lại noí tiếp:

– Thôi mày vừa ốm dậy uống mấy thứ đồ này là tốt đấy, để lại mà dùng.
– Ừ, nhưng thực sự vẫn còn thấy nó nhiều tiền quá!
– Thôi nhà người ta giàu thì cần đó có nhằm nhò gì, cứ vô tư nhận tấm lòng của người ta đi, không cho mày thì cho người khác cũng thế thôi!
– Ừ! Đúng vậy!

Tôi nghe Thảo nói thì cũng không nghĩ nhiều nữa mà bỏ ra dùng. Mà phải công nhận nước sâm đó tốt thật đấy, tôi mới ốm dậy mà đi làm, đi học, đi dạy kín mít thời gian thế mà vẫn không cảm thấy uể oải gì hết.

Hết tuần đó anh ta lại cho tôi thêm một hộp như lần trước, lần này tôi cũng chẳng hoỉ hay nói thêm gì mà cứ nhận vô tư, có khi hỏi lắm anh ta lại lên cơn mắng mỏ thì đau đầu nên nhận luôn cho xong. Mà sao mấy cái người biếu đồ cho anh ta, biết anh ta không dùng được mà cứ hay cho nhỉ? Đúng là toàn nhà có đìều kiện nên biếu xén nhau cũng toàn là đồ mắc tiền.

Còn Bảo thấy lần này Nhiên nhận đồ không hỏi linh ϮιпҺ nữa thì hài lòng mỉm cười, anh có ý cho mấy thứ nữa nhưng sợ cái tính nói nhiều của cô nên lại thôi, có lẽ phải để từ từ, mà anh thấy cô dạo này cứ vội vàng bận bịu nên thắc mắc:

– Dạo này cô không chịu ở lại giúp việc cho tôi là sao, đã nói là ngày nào nghỉ thì ở lại rồi cơ mà?
– À! Bin nó sắp thi học sinh giỏi cấp Thành Phố môn Anh nên tôi tranh thủ ôn cho bé! Để xong đợt này tôi bù cho anh nhé?
– Cô cũng làm được điều ấy cơ à?
– Là công sức của Bin chứ không hẳn của tôi nên anh không cần mỉa mai tôi đâu!
– Chứ gì nữa!
– Anh cần gì thì để mai tôi làm cho, giờ tôi về qua chỗ Bin đây!
– Ờ… đi đi!

Nay chắc ăn phải mật ngọt hay sao mà chỉ nói có mấy câu móc nhẹ thế, nhưng kệ đi không bắt mình làm nhiều là được. Sau này ai mà lấy phải cái lão hách ᴅịcҺ, yêu sách này cũng hết hơi chứ cũng không sung sướиɠ gì đâu…

Tin Liên Quan